có lúc em vút qua đời
anh
như một chiếc phi cơ
phản lực
với tiếng nổ vượt bức
tường âm thanh
để ánh mắt lửa nhìn
theo rừng rực
có lúc em bỗng quay
anh như dế
rổi thản nhiên thả
xuống nền nhà
hai chú dế đá nhau
mang đầy thương tích
em đứng nhìn có nhỏ lệ
xót xa?
có lúc nào em nhẹ đến
bên anh?
đặt nụ hôn lên bờ môi
khô lạnh
ngả đầu trên đùi anh
làm gối ngủ
và phiêu du một giấc
trong lành…
em như thế nhưng tình
anh vốn đã
lỡ yêu em… từ khi biết
tên em
tên em như khói sương
lãng đãng
ru anh chìm vào mộng
mị dịu êm
anh gọi tên em trong
chiều gió lộng
trên đồi cao cát trắng
thênh thang
anh gọi tên em bên bờ
biển rộng
cho sóng tình gào giữa
mênh mang…
Nguyễn Chinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét