lúc em đến - ngực hai mươi thức dậy
ngập hồn anh - ấm áp một mùa đông
khi em đi mang cả tuổi xuân thì
ai tạc tượng mà hồn anh bất động?
bốn mươi năm cho chờ mong hóa đá
đêm mưa ngâu mờ mịt cuối Sông Ngân
tháng bảy về ai làm chim Ô Thước
Chức Nữ xưa còn ngủ giấc thiên thần?
em là biển cho hồn anh dậy sóng
vỗ thiên thu mang thương nhớ tràn bờ
em là mây - bay hoài không bến đỗ
anh non cao - sao mây phủ ơ thờ?
bốn mươi năm em có còn tóc thả
trên áo bay tuổi mười bảy thơ ngây
nửa đại dương dâng lòng anh trăm ngả
bão tố về lay tỉnh một cơn say…
Nguyễn Chinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét