Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012

Túy tâm khúc



em từ quyền quý cao sang
mua vui trên những bẽ bàng nhân gian
quên câu “áo vũ cơ hàn”…
chuốc say - ta dạo khúc đàn hanh hao

vọng về em tận lầu cao
hóa thân câu hát thuở nào xinh tươi
ta về bán tuổi đôi mươi
mưu cầu vinh nhục cõi đời phù hư

chào em - gởi gió tờ thư
ta đem danh lợi nấu nhừ tâm can
khóc nhau mưa rớt hai hàng
tình khâm liệm giữa quan san - trả người!

Nguyễn Chinh


Sợi râu


sợi râu buồn đếm thời gian
phong trần điểm bạc
ngỡ ngàng bờ môi
tình hoang vu
ngẩn ngơ trôi
em thăm thẳm giữa rối bời gối chăn
sợi xanh ngày ấy ăn năn
nhạt phai mùa cũ khẽ khàng tóc tơ
chừ ta râu trắng xác xơ
ngửa lưng bầu rượu
trăng mờ mịt đêm
hồ trường trút cạn nỗi niềm
giấc say tìm chốn êm đềm lãng quên…

Nguyễn Chinh

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Gọi em




có lúc em vút qua đời anh
như một chiếc phi cơ phản lực
với tiếng nổ vượt bức tường âm thanh
để ánh mắt lửa nhìn theo rừng rực

có lúc em bỗng quay anh như dế
rổi thản nhiên thả xuống nền nhà
hai chú dế đá nhau mang đầy thương tích
em đứng nhìn có nhỏ lệ xót xa?

có lúc nào em nhẹ đến bên anh?
đặt nụ hôn lên bờ môi khô lạnh
ngả đầu trên đùi anh làm gối ngủ
và phiêu du một giấc trong lành…

em như thế nhưng tình anh vốn đã
lỡ yêu em… từ khi biết tên em
tên em như khói sương lãng đãng
ru anh chìm vào mộng mị dịu êm

anh gọi tên em trong chiều gió lộng
trên đồi cao cát trắng thênh thang
anh gọi tên em bên bờ biển rộng
cho sóng tình gào giữa mênh mang…

Nguyễn Chinh

Sân bay vô định



                                                
                                                              (bài thơ anh viết trên máy bay)


cuối cùng anh cũng bỏ em đi
bằng vận tốc siêu thanh trượt trên phi đạo
để lại cuộc tình nhăn nhúm giữa khoảng không
tay với mệt nhoài chẳng chạm nổi đời nhau

chạm đời nhau anh là áng mây mang điện tích
thành sấm sét ngang trời tan nát tình ta
kỷ vật anh trao là một dòng tin nhắn
“11 giờ khuya nay anh sẽ về nhà”

nỗi chờ mong em trắng đêm không ngủ
gọi nhau hoài trong vô vọng lo âu
tín hiệu anh vút ngoài vùng phủ sóng
đẩy tình ta xa tít tận đời sau

bãi đáp của anh bây giờ là sân bay vô định
tan loãng giữa trời cao tận chín tầng mây
nụ hôn anh yêu đã trở thành cổ tích
còn lại trong em bao nỗi nhớ dâng đầy…

Nguyễn Chinh

Lời kẻ say




ta đang uống nghĩa là ta đang khát
em biết chăng ta khát một vòng tay
ta đang thở nghĩa là ta đang sống
em biết đâu, ta cố thở để chờ ai?

ta muốn quên em ngày xưa thơ dại
mới chớm yêu đã để lại niềm đau
tình chưa hẹn, tình đi không trở lại
ngoảnh mặt một lần, lỡ cả đời nhau

giữa đất trời ta say đời phiêu lãng
rượu tràn ly cho trái đất ngừng xoay
để mình ta cuồng quay cùng dĩ vãng
dĩ vãng nhạt nhòa, trắng xóa mưa bay…

từ độ ấy ta tìm nơi hoang dã
chuyện sông hồ xếp lại trả nhân gian
cơm chay tịnh chút tương rau lót dạ
bước vân du vui hưởng chốn thanh nhàn

thơ nửa nhúm lả lơi cùng hoa cỏ
rượu lưng bầu chếnh choáng với men cay
giường êm ái ta chẳng màng manh động
trái tim già xin một giấc ngủ say

em yêu quái đến liếc chi ánh mắt
cám dỗ tình gào thét gọi sinh linh
vườn địa đàng em satan rắn độc
động lòng ta trỗi dậy sóng ân tình

sóng mắt em nhẫn tâm hơn định mệnh
bầm dập ta chẳng còn chút bình an
em ơi! Chí lớn trong thiên hạ
không đựng đầy đôi mắt mỹ nhân” (*)

thề đã quyết không theo em nửa bước
quay lòng đi dù bão tố ngập hồn
hãy buông tha hỡi tình em quỷ dữ
để ta về ngóng đợi tuổi hoàng hôn…

Nguyễn Chinh

(*) Tiêu Sơn tráng sĩ – tiểu thuyết của Khái Hưng

Thời gian




thời gian rêu phủ xanh màu tóc
đâu biết phong sương đã bạc đầu
anh đi từ lúc em hờn dỗi
nào biết khi về ta mất nhau!

tìm em anh níu không gian lại
cố bẻ xoay chiều trái đất cong
máu tim nhuộm thắm hồn ngây dại
thăm thẳm phương trời ai ngóng trông?

Nguyễn Chinh

"Bán muối"





Tay bưng đĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau
                                               (ca dao)

ngày sẽ đến - và anh đi "bán muối"
có còn em ngồi hát khúc gừng cay?
đời đủ mặn cho tình không lạt lẽo
thiên đường cao anh xoải rộng đường bay…

kỷ niệm đếm những ngày vui phố núi
trăng cao nguyên ấm lạnh một vòng tay
chiều tĩnh lặng trôi bên dòng êm ả
khỏa vai trần em thả mộng mơ say…

bốn mươi năm - em ngồi hong tóc nhuộm
hoài niệm xưa run rẩy nhớ đêm ngày
tháng chín về - tháng mười qua lặng lẽ
đâu còn ai câu hát chúc Birthday?

ngày sẽ đến - và anh đi "bán muối"
có còn em ngồi hát khúc gừng cay?

Nguyễn Chinh


Nợ trăng



nghìn khuya trăng lạnh đồi xanh
còn vang âm vọng long lanh ngấn sầu
người từ phiêu dạt về đâu?
trả ta sương khói nhạt màu khói sương

đêm buồn theo dấu vấn vương
nợ vầng nguyệt ảo miên trường giấc thu
nhớ ai thăm thẳm sa mù
có nghe tiếng gọi giữa phù phiếm nao?

cô phong gió lộng non cao
hú lên một tiếng lạnh vào hư không! *

Nguyễn Chinh

* Thiền sư Không Lộ:
Hữu thời trực thướng cô phong đỉnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư”


Tình không



vàng son mộng đẹp là ai?
xây lầu ảo tưởng bên đài trăng suông
còn ta lang bạt nẻo đường
về đâu góc chợ mà vương lụy tình?

đất trời say giấc lưu linh
quàng tay bốn biển kết tình anh em
nằm nghe lá gió lay rèm
bóng em ẩn hiện gọi miền chiêm bao

rượu đầy vơi nỗi lao đao
bước chân xiêu vẹo ngả vào tình không
mai kia tỉnh giấc ngoài đồng
xỏ chân chiếc dép hát rong giữa đời…

Nguyễn Chinh


Dấu rêu xưa



anh vẫn đợi em về như hẹn ước
sao lời thề em gió cuốn bay xa?
đã vội vã quên tình anh thuở trước
cho bóng chim phiêu bạt giang hà

tình lỡ hẹn mười năm còn thổn thức
tóc phai màu vẫn nhớ nụ môi xưa
em xa khuất góc trời như mây trắng
bay về đâu chôn giấu tháng năm thừa?

chăn gối cũ tả tơi cùng mộng tưởng
đợi em về vá lại mảnh thương đau
lời trăm năm thả bay theo gió thoảng
tình mười năm nào có nghĩa gì đâu?

chốn hò hẹn em ơi giờ hoang phế
giữa lòng anh xanh mãi dấu rêu xưa
bày vết tích trong vườn thơ chết rũ
con tim buồn rớt nhịp khóc đêm mưa

Nguyễn Chinh


Quán liêu trai




ta vẫn chờ nhau dù lâu ngàn kiếp
để cùng em dạo bước những chiều mưa
anh vẫn đợi mong từng ngày mải miết
biết còn ai ngồi ngóng những mùa xưa?

cầu Nại Hà bao lần chân qua đó
đáy sông sâu neo tình chết hằng đêm!
miền âm cảnh hồn anh làm khách trọ
đến rồi đi mòn mỏi bóng hình em

chén lãng quên uống hoài sao vẫn nhớ
em ngày xưa - thôi đã lỡ vợ chồng!
trách nguyệt lão se tơ lầm duyên nợ
xa xôi rồi còn gặp được nhau không?

em có hẹn cùng anh chờ chuyển kiếp?
bến luân hồi anh trồng cả rừng hoa
em đến nhé! đừng quên anh đứng đợi
quán liêu trai - làm mãi một hồn ma…

Nguyễn Chinh

Khúc liêu trai




người con gái có ánh mắt liêu trai
và đôi môi hoang dại
mắt nhìn em hút hồn ta thuở ấy
môi em cười… rơi rụng trái tim ai?

ta cứ mãi cuồng say trong ảo vọng
mang hẹn thề ru giấc ngủ liêu trai
để khuya tàn sầu rớt nặng hai vai
ta tắt thở mà hồn chưa tỉnh mộng!

em hồ ly đưa tình si lạc lối
đêm mặn nồng chết giữa mắt môi nhau
giờ khâm liệm ta chờ nơi huyệt tối
lạnh trăng thề - ai khóc giữa đêm thâu?

Nguyễn Chinh

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Anh để quên



khi anh đến
để quên đường đi trong ngõ ngách
nên đêm trường mò mẫm suốt năm canh
khi anh viết
để quên lời em trong trang sách
nên bài thơ nín lặng một mình anh

khi anh vẽ
để quên dáng em trong nhịp thở
nên chân dung vẽ mãi chẳng ra hình
khi anh nói
để quên tình em trong trí nhớ
nên lời yêu cứ ấp úng một mình

khi anh đi
để quên đời em trong hành lý
nên mang theo mà anh vẫn cô đơn
khi anh chết
để quên hồn em bên mộ chí
nên em ơi ta lạc mất nhau rồi!

Nguyễn Chinh
Tranh sơn dầu: Nguyễn Chinh

Em để quên




khi em ngủ
để quên tình anh bên gối mộng
nên chiêm bao tìm mãi chẳng ra nhau
anh cố gọi chỉ nghe ngàn tiếng vọng
đành một mình lạc bước giữa đêm thâu!

khi em khóc
để quên đời anh bên tiếng nấc
nên làm sao anh an ủi nỗi đau?
để em lạnh theo từng cơn gió bấc
khi đông về ai sưởi được tình nhau?

xin em hãy dành cho anh một chỗ
thật nhỏ nhoi trong ngăn tim tan vỡ
để khi em buồn
có anh bên tiếng thở
dù chỉ là tiếng thở dài
âm vọng cõi hư vô…

Nguyễn Chinh
Tranh sơn dầu: Nguyễn Chinh
 

Đại Hồng Chung




chiều
nghe
tiếng Đại Hồng Chung
ngẫm
câu tịnh độ
chạnh lòng chấp nê
phù trần
tám nẻo đường mê
hồi chuông Cảnh Tỉnh
vọng về Thu Không
một trăm lẻ tám tiếng đồng
giật mình tỉnh ngộ
bụi hồng
nhẹ tênh!

Nguyễn Chinh

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

Lục bát nguyên sơ


tình yêu
còn một chút này
em đi…
gió bão thổi bay tinh cầu

ta về
nhặt những hư hao
buông câu lục bát rơi vào nguyên sơ

mịt mù đồng vọng âm thơ
đồi khô
biển lạnh
vỗ bờ hoang liêu!

Nguyễn Chinh

Thánh thiện


em thánh thiện và tình em trong trắng
lỡ trao tình đầu cho anh – gã lang thang
từ địa ngục đến trần gian điên đảo
chẳng bao giờ anh có cửa ở thiên đàng

em thanh khiết giữa cuộc đời bụi bặm
yêu làm chi anh – kẻ tận đáy vực sâu
xa nhau rồi, em thành chim lẻ bạn
biết tìm đâu gởi gấm nỗi u sầu?

yêu dấu cũ gặp đây còn tiếc nuối
giọt tình đầu chôn giấu mãi trong tim
anh vẫn thế, phải đâu là tình cuối?
sao đành lòng quên trong nỗi lặng im!

cõi buồn em từ đêm về giăng mắc
người xưa ơi! có còn muốn yêu ta?
“nếu nơi chốn thiên đường xa lăng lắc
anh dẫn em về địa ngục trồng hoa”(*)

ngày phán xét, anh sa miền địa ngục
bỏ lại em lạc lõng giữa thiên đàng
xa xôi lắm nơi hồng hoang tội lỗi
bóng ai còn ẩn hiện chốn nhân gian?

Nguyễn Chinh

(*) Thơ Quan Dương

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

Đêm quỳnh mộng


đêm dần trôi theo làn hương quỳnh mộng
cánh hoa xưa còn đọng nỗi chờ mong
anh khao khát một lần ngây ngất ấy
tàn đêm rồi còn hoài vọng hư không

gót hồng em có về theo gió lạnh?
mang mùi hương từ thuở cách xa anh
trăng khuya khuyết nửa vành mong nhớ mãi
kể từ em biền biệt khoảng trời xanh

tình cũng chết theo màu hoa ngày ấy
mà hương trinh ấp ủ vẫn còn đây
em ở đâu trong hồn anh tàn úa?
giữa thiên hà trôi lạc với ngàn mây

Nguyễn Chinh

Chỉ một em thôi


hàng triệu năm em là tinh tú sáng
gởi về anh tín hiệu của yêu đương
thái dương hệ đỏ bừng bao ánh lửa
đốt tình anh tàn kiếp chảy muôn phương

yêu em mãi trái tim nồng cháy đỏ
anh thiêu thân mù quáng hóa tro than
lửa địa ngục có hề chi - chuyện nhỏ!
mơ thiên đàng anh nằm - ngắm em ngoan

tàu vũ trụ đưa tình ta rời bến
vượt không gian bỏ trái đất xa vời
dải ngân hà dấu chân anh tìm đến
cả tinh cầu chỉ thấy một em thôi!

Nguyễn Chinh

Gọi tên người yêu dấu

                        
gọi tên người yêu dấu
phù thủy của lòng ta
em về cơn mộng mị
yêu người cơn yêu ma

gọi tên người yêu dấu
như thập tự trên lưng
ta hoài mang vô vọng
những ngày trong cô đơn

người yêu ơi người yêu
lại gần tai, nói nhỏ
hạnh phúc ngậm trong răng
đời nào ta cắn bỏ

người yêu ơi người yêu
xin mang giùm giọt mưa
xin giữ giùm sợi nắng
ta suốt đời bội bạc
đánh mất tình trăm năm

người yêu ơi người yêu
ta về trong cơn say
nếu có được một ngày
quyền uy của tạo hóa
khi ấy em sẽ là
mãi mãi của riêng ta.

Nguyễn Chinh