tôi khờ khạo mang hồn đi hóa
kiếp
giữa bụi hồng làm chú ốc sên nâu
đường trần gian tôi cứ bò mải
miết
dưới chân em mà chẳng biết về
đâu?
đến nhà em chỉ vài ba cây số
thân ốc sên cứ ngóng cổ dõi tìm
để lại vết ngoằn ngoèo trong
nắng đổ
tôi gọi hoài sao em cứ lặng im?
yêu dấu ơi! em nào đâu có hứa
chẳng hẹn thề nên tình thản
nhiên bay
lỡ kiếp rồi còn mong chờ chi nữa
cõi luân hồi bò mãi một vòng
xoay…
Nguyễn Chinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét