chút nhung nhớ gởi trao em Đà
Lạt
giữ giùm ta tình bát ngát
thông non
đồi cỏ xanh cứ ngỡ là sa mạc
bởi lòng buồn từ buổi ấy héo
hon
dã quỳ nở rực vàng trên lối
nhỏ
như hai hàng kiều nữ đón
khách quan
giữa đại sảnh ta bước vào
thảm cỏ
mơ màng nghe gió lồng lộng
dọc ngang
ôi rừng thông phủ tràn thân
thể nóng
lạnh cao nguyên không đủ mát
lòng ta
em bay vút trời cao như bong
bóng
bỏ ta về ngủ gật với ngàn
hoa…
Nguyễn Chinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét