này em
giọng hát
như phong nguyệt
ru mãi hồn anh
khúc gió trăng
từ dạo ấy tình
trôi vạn dặm
để lại âm vang
một bản đàn…
em đi
gió cũng buồn
không thổi
cây đứng nghiêng
mình
cho lá rơi
và anh đàn đứt từng
dây lạnh
bão chẳng lay
tình sao tả tơi?
Nguyễn Chinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét