Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Liên khúc tình




em tuổi ngựa nên tình phi nước đại
anh theo em đến bở cả hơi tai
“thiên lý mã - trường đồ tri mã lực”
dấu truy phong anh mòn mỏi dặm dài
đêm mộng du em có về bước nhỏ?
thăm giùm anh trăng lạnh khuyết lưng đồi
thổi giùm anh gió hanh hao tê buốt
hôn giùm anh tay cóng giữa đôi môi
đồi cỏ hoang em dừng chân có đợi?
khúc tình xưa anh neo giữa chơi vơi
nên lê lết tuổi đời lên chóp đỉnh
ngóng trăng tròn hí vọng một lời thôi!


em tuổi mùi gót hài ngang lối nhỏ
anh trồng hàng so đũa đón em qua
hoa trắng đỏ buông rèm đêm hoa chúc
em tân nương chúm chím nụ môi hoa…
đời lang bạt anh nào đâu dám nghĩ
mái gia đình ấm lạnh tháng ngày xanh
nên tuổi trẻ buông trôi đời phóng đãng
kiếp phiêu bồng nơi trần thế mong manh
em có đợi nơi cô phòng đơn chiếc?
kết hoa đăng lặng lẽ một màu khuya
trăng cố quận quay về soi mắt biếc
yêu thương nào thầm gọi những ngày xưa?


em tuổi khỉ và em là thủy tổ
của loài người - trong số đó có anh
em phép thuật thần thông và biến hóa
Đại Thánh xưa cũng phải nể tài danh
đào viên kia em có vào hái trộm
giữ giùm anh hạt giống để đem trồng
anh sẽ tưới cây tiên trong cõi tục
để em ngồi phơi bóng giữa mênh mông
em yêu hỡi! mộng có về thủ thỉ
hát giùm anh tình khúc nửa câu thơ
anh hứa đưa em về rừng nguyên thủy
hai đứa nằm ru giấc ngủ ban sơ…


Nguyễn Chinh

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Bài cho người trăm năm




rồi anh cũng trở về
sau bao năm làm người tình phụ
em lặng lẽ ngóng trông
dù đã nhủ lòng không bao giờ chờ đợi
nỗi buồn còn đọng
trên ánh mắt xa vời…

rồi anh cũng trở về
sau những ăn năn
trên tháng ngày lạc lõng
có hề chi trời tối rồi lại sáng
cơn mưa lòng em đã tạnh giọt nhớ mong!

ta bây giờ vẫn lặng lẽ cùng nhau
thắp lại vui buồn ấy
thời gian qua mau
bao kỷ niệm vơi đầy
khi mắt đã mờ
và tóc trắng như mây…

Nguyễn Chinh

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

Nỗi buồn như cỏ mục


nỗi buồn ta âm thầm như cỏ mục
khi em lạnh lùng quay mặt ngó mông lung
tội đồ tình yêu nguyện suốt đời tù ngục
quanh quẩn người xin một thoáng thủy chung

cây cỏ cùng nhau ngát hương trầm gió
ta - em - đôi đời có phải trăm năm?
lời yêu thương thành câu than thở
như tiếng kinh cầu vọng cõi xa xăm!

ta vẫn hững hờ chẳng biết nhau
khi gặp gỡ như “chàng Tiêu thuở trước
lữ khách qua đường” *  lòng có quặn đau
hay giấu lệ thầm chảy trong mắt ướt?

có bao giờ em nhớ ta chăng?
kẻ tình si ôm nỗi buồn như cỏ
ru hồn mộng du từng bước lang thang
mang dấu ấn một tình yêu phế bỏ

Nguyễn Chinh

* Tùng thử Tiêu lang thị lộ nhân (thơ Thôi Giao)

Ảo ảnh




em ảo ảnh hiện dần trên sa mạc
cơn khát nào đưa lối bước chân tôi?
rồi tan biến chỉ còn là bão cát
cuốn trôi vào miền mơ tưởng xa xôi

môi em đó - nụ môi hồng diễm lệ
mắt em đây - từ thuở mới quen nhau
xoáy hồn ai thao thức lúc trăng về
nghe hiu quạnh giữa bốn bề chao đảo

đêm vọng tưởng vai em gầy ru ngủ
bàn tay ai cố níu chút ân tình
tôi chết khát giữa bóng hình em đó
yên nghỉ một mình - ngóng đợi hồi sinh

tình đã cũ nên tình không về nữa
áo em thơm còn hơi ấm tìm nhau
bóng gương xưa thương nhớ mấy cho vừa
đem ký ức cuốn trôi đời muôn nẻo…

đêm cô đơn mình anh nghe giá lạnh
heo may đi mùa cũng chớm vào đông
em có về ấm lại chút tình anh
hay ảo ảnh lịm dần trong cơn mộng?

Nguyễn Chinh

Tuổi đời


khi lên mười ta như con thú lạ
dấu chân hoang khai phá cuộc trần ai
lòng thơ dại khù khờ từ nguyên thủy
nhân chi sơ… nào đâu biết chông gai?

tuổi hai mươi ta ngông cuồng giữa phố
liều mạng dọc ngang như chỗ không người
nam nhi khí - ta anh hùng phẫn nộ
thiên hạ là gì dưới mắt dân chơi?

tuổi ba mươi ta thành tên thất bại
thất bại tình trường - thất bại công danh
tuổi bốn mươi ta cúi mình gục ngã
ngậm cơn say rời rã mái đầu xanh

tuổi năm mươi ta là tên lừa đảo
lừa đảo bạn bè - gian dối người thương
giữa vinh nhục lên voi rồi xuống chó
đời dạy ta thành một gã bất lương

tuổi sáu mươi - đã ngấm mùi tục lụy
đau tận cùng xương tủy… ngút trời cao
không bè bạn - ta kiếp người cô quạnh
nuốt ngậm ngùi… biết quy ẩn về đâu?

 

Nguyễn Chinh

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Em Đà Lạt




chút nhung nhớ gởi trao em Đà Lạt
giữ giùm ta tình bát ngát thông non
đồi cỏ xanh cứ ngỡ là sa mạc
bởi lòng buồn từ buổi ấy héo hon

dã quỳ nở rực vàng trên lối nhỏ
như hai hàng kiều nữ đón khách quan
giữa đại sảnh ta bước vào thảm cỏ
mơ màng nghe gió lồng lộng dọc ngang

ôi rừng thông phủ tràn thân thể nóng
lạnh cao nguyên không đủ mát lòng ta
em bay vút trời cao như bong bóng
bỏ ta về ngủ gật với ngàn hoa…

Nguyễn Chinh

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Nhớ người




người ở gần ta cũng đâu gặp gỡ
sao đi xa mong ngóng làm chi?
là khoảng cách nối dài thêm nỗi nhớ
giữa hai đầu thành phố em đi

nơi em đến trời đêm có lạnh?
có sương mù khuất lấp mắt nhìn anh?
có sao khuya đưa lối để em về?
có mong nhớ vướng lòng cô quạnh?

ngày cũng dài theo đường phone anh gọi
tín hiệu em còn phủ sóng đồi cao?
nắng cũng đợi em về hong mây xám
phố cao nguyên lòng em có nao nao?

thôi em ạ, về đi anh đợi
ly cà phê nhỏ mãi giọt buồn tênh
khói thuốc bay hay hồn ai phiêu lãng
giữa lưng chừng mây núi lênh đênh

Nguyễn Chinh

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Em đi




này em
giọng hát
như phong nguyệt
ru mãi hồn anh khúc gió trăng
từ dạo ấy tình trôi vạn dặm
để lại âm vang một bản đàn…
em đi
gió cũng buồn không thổi
cây đứng nghiêng mình
cho lá rơi
và anh đàn đứt từng dây lạnh
bão chẳng lay
tình sao tả tơi?

Nguyễn Chinh

Em ở đâu nơi cuối nẻo giang hồ?




ta ôm cả một khung trời nhung nhớ
ngày em đi bỏ lại chút quê hương
đêm mưa bão vùi chôn tình lỡ dở
mất nhau rồi còn đâu nữa yêu thương?

lời ly biệt là dặm trường xa khuất
bóng hình xưa mất hút giữa hư vô
giấc mơ cũ mỏi mòn trông đôi mắt
em ở đâu nơi cuối nẻo giang hồ?

sông núi ấy mây mù che dáng nhỏ
lạnh màu trăng mờ nhạt bóng tinh cầu
ta trở về tìm em trong men rượu
một trời say đâu đủ lãng quên nhau!

Nguyễn Chinh

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Buồn khói thuốc




buồn tình thở khói qua mây
ngậm ngang điếu thuốc hồn bay lưng trời
tàn khuya ngả bóng xa xôi
oằn vai nghiệp chướng biết đời vàng thau!

ta nghe vọng tiếng cơ cầu
đồi ban sơ nhuộm tím màu hồng hoang
lẻ loi cánh nhạn tan đàn
tiếng kêu lạc giữa đại ngàn cổ xưa

rừng sâu gởi gió về chưa?
ngồi đây ta nhả khói xua nỗi lòng
gọi nhau - gọi với hư không
đời quanh mấy nẻo bên dòng trầm tư?

Nguyễn Chinh

Chiều bên sông Cái Cối *




ta tạm trú giữa đôi bờ sinh tử
tâm vô ưu lòng nở đóa sa la
tình nhiễm mỡ khi đời ta chay tịnh
em đâu rồi trong vũ trụ bao la?

sông Cái Cối chiều giăng tê tái lạnh
lục bình trôi chìm nổi bãi bờ hoang
hồn mắc võng đong đưa hai hàng giậu
tai mơ màng nghe câu hát tình tang

nhạc thánh thót cho bàn tay gõ nhịp
ta ngủ vùi như kẻ được gây mê
giấc cô miên em chợt về ẩn hiện
tiếng ru tình bật khúc gọi sông quê…

Nguyễn Chinh

* Cái Cối: một nhánh sông thuộc huyện Cái Bè - Tiền Giang

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Kiếp khác




tôi khờ khạo mang hồn đi hóa kiếp
giữa bụi hồng làm chú ốc sên nâu
đường trần gian tôi cứ bò mải miết
dưới chân em mà chẳng biết về đâu?

đến nhà em chỉ vài ba cây số
thân ốc sên cứ ngóng cổ dõi tìm
để lại vết ngoằn ngoèo trong nắng đổ
tôi gọi hoài sao em cứ lặng im?

yêu dấu ơi! em nào đâu có hứa
chẳng hẹn thề nên tình thản nhiên bay
lỡ kiếp rồi còn mong chờ chi nữa
cõi luân hồi bò mãi một vòng xoay…

Nguyễn Chinh

Giọt rượu sầu




người bỏ ta rơi giữa càn khôn
vũ trụ mênh mang một mảnh hồn
tình yêu đã chết từ hôm ấy
xa nhau rồi người có buồn không?

cuồng say một thuở yêu lầm lỡ
lặng lẽ ta về ôm đớn đau
tình si tàn với đêm trăng vỡ
biết gởi về đâu giọt rượu sầu?

mượn chén hư không tìm quy ẩn
hang lạnh âm thầm thương bóng mây
nhớ ai ta uống tràn hư ảo
mộng có theo về trong đêm say?

Nguyễn Chinh

Một thuở nào


một thuở nào khi em nói yêu anh
biển hiền hòa nghe lời tình khe khẽ
sóng rì rào hôn lên bờ cát trắng
và trời cao nghiêng nửa mảnh trăng thề

một thuở nào khi em nói xa nhau
là bão tố theo gió về buốt lạnh
sóng nhấp nhô thét gào đêm sâu thẳm
vầng trăng xưa nhỏ máu khóc tình anh

một thuở nào khi tay trắng đôi tay
đêm cô đơn ngồi nghe lời biển gọi
gió vẫn hú thanh âm hòa trong sóng
vọng lời em yêu dấu đã xa rồi!

Nguyễn Chinh