rồi người sẽ tan vào sương khói
trăm năm buồn đời có vui đâu!
rồi tình sẽ mây bay đỉnh núi
như bạch y thương cẩu một màu
rồi ai sẽ phiêu bồng bên ấy?
ta phương này vắng một mùi hương
đêm dạ lý nghẹn ngào thương nhớ
tóc mây về ngủ giữa lược gương
rồi giun dế hát cùng huyệt lạnh
lẻ loi hồn đọng giọt cường toan
ta tan chảy giữa vùng nguyệt lạc
u tình còn e ấp môi ngoan…
nguyễn chinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét