bỗng một ngày ta
được cho nghỉ ngơi
tự nhiên thấy mình
trở thành ông cụ
chân chưa bước mà
hồn sao run rẩy
phải rồi em! ta đã
biết mình hưu!
bỗng một ngày em
cũng già như ta
hai đứa chống gậy
tre cùng dạo phố
tay nắm tay để đừng
thành xa lạ
lòng lặng yên - đi
giữa chốn xô bồ
tai đã điếc đâu
nghe đời náo nhiệt!
lòng như mơ ta
phiêu lãng cùng nhau
hồn có mỏi - em ơi
ta dừng bước
ghế công viên ngồi
ngẫm chuyện mai sau…
Nguyễn Chinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét