Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012
Khúc gọi mùa
người đi
ru bước mộng du
màu hoa trắng lạnh
mịt mù nến đêm
cỏ khuya khép lá dịu êm
hạt sương sinh nhật
rơi mềm môi ai
nụ xuân xanh biếc nét ngài
ta chiêm bao
dưới gót hài em xưa
hạ về rớt giọt thu mưa
trôi qua nhật nguyệt
gọi mùa đông sau
gió lay trăng chếch ngang đầu
em lơi áo mỏng
lạnh màu đồi hoang
giấc hồ ly
mộng trần gian
tòa thiên nhiên khép…
lỡ làng dấu son!
Nguyễn Chinh
Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012
Kinh say
mười năm diện bích nguyện cầu
đời quy ẩn biết tìm đâu chốn
về
lam y khoác nặng u mê
vân du mòn gót chân quê cõi
ngoài
nhớ em - tình vẫn u hoài
ta về tụng khúc kinh say -
dối lòng
chén này dâng tặng mênh mông
uống đi quên hết mặn nồng năm
xưa
chén này say giữa cơn mưa
nỗi niềm tục lụy ai vừa vương
mang?
cúi đầu rót lệ đôi hàng
ngâm câu cứu khổ giữa bàng
bạc khuya…
Nguyễn Chinh
Dòng sông nhân thế
ta đi ngược giữa dòng sông
nhân thế
bờ tử sinh đôi ngả bỏ bên lề
quay ngoảnh lại tưởng đâu là
bến mới
thả xuôi dòng lạc mãi cõi đời
mê
dòng ác đạo luân lưu ngàn
nghi hoặc
phiền não nào cộng hưởng mộng
trần gian?
ta đạp sóng ngược về nguồn
cội lạc
tâm trong lành tìm bến đỗ
bình an
đời bất lai quên dòng sông
sinh tử
hóa thân về trên bãi vắng
dòng đưa
thuyền bát nhã an nhiên nhìn
cuộc lữ
tâm vô tâm viên mãn tự ngàn
xưa…
Nguyễn Chinh
Tiếc gì đâu!
tiếc gì đâu!
một nụ cười
đuổi theo sóng mắt
đành thôi gượng
nhìn
quay lưng
em bước một mình
đưa người chẳng tiễn
tội tình chi nhau!
ta về
góp nhặt tình sâu
nợ xưa xin trả lại
câu chung đường…
chừ ai
chăn lạnh gối giường?
tiếc gì đâu!
vẫn đêm trường
thế thôi!
Nguyễn Chinh
Tình sử một nụ cười
Khương Tử Nha buông cần ngồi câu công danh
ngày ngày dãi nắng bên bờ Vị Thủy
ôm giấc mộng công hầu
thả hồn mơ trên đỉnh Kỳ Sơn hùng vĩ
“Vị Thủy đầu can nhật
Kỳ Sơn nhập mộng thần”
anh - gã si tình đi câu tình yêu
đêm đêm dầm sương trước ngõ nhà nàng
ao ước một nụ cười
sao nàng đi qua chẳng chút ngó ngàng?
ngày qua ngày “mưa lâu thấm đất”
nàng đã ngoái lại nhìn
và ban tặng
cho anh một nụ cười
mỗi ngày một nụ cười trong im lặng
một đêm nàng đi qua
lời đầu tiên anh hỏi:
sao em tặng anh mỗi một nụ cười?
nàng đứng lại trả lời nho nhỏ:
em không có cười,
chỉ tại em hô!
...
nụ cười em khiến lòng ai ngây ngất
sao nỡ trốn tình anh sau chiếc răng?
...
này em
một nụ cười hiền
bờ mi khép mở
đôi miền tương tư
em từ trong cõi thực hư
thả hồn anh với mịt mù khói mây
em là mộng giữa ban ngày
anh tìm theo dấu tàn phai
trôi về.
Nguyễn Chinh
Hưu
bỗng một ngày ta
được cho nghỉ ngơi
tự nhiên thấy mình
trở thành ông cụ
chân chưa bước mà
hồn sao run rẩy
phải rồi em! ta đã
biết mình hưu!
bỗng một ngày em
cũng già như ta
hai đứa chống gậy
tre cùng dạo phố
tay nắm tay để đừng
thành xa lạ
lòng lặng yên - đi
giữa chốn xô bồ
tai đã điếc đâu
nghe đời náo nhiệt!
lòng như mơ ta
phiêu lãng cùng nhau
hồn có mỏi - em ơi
ta dừng bước
ghế công viên ngồi
ngẫm chuyện mai sau…
Nguyễn Chinh
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)